Hoa Trinh Nữ

Khẽ nép ven lề giữ tiết trinh
Nàng hoa hổ thẹn ẩn riêng mình
Âm thầm giữa nắng phơi màu đẹp
Lặng lẽ bên đường tỏa sắc xinh
Hứng cảnh mưa dầm luôn trọn nghĩa
Vùi chân bão táp vẫn chung tình
Ngàn năm sử sách còn in lại
Liễu yếu thân mềm chẳng dám khinh.

Mộc Nhi

Nhớ Người Dưng

Đêm về nức nở nhớ người dưng
Nghĩ lại thời gian cũng đã từng
Cứ tưởng tình duyên này sẽ được
Đâu ngờ hạnh phúc ấy đành ngưng*
Nhiều khi dạ đắng tâm hoài gọi
Mấy lúc hồn cay lệ chẳng ngừng
Muốn hỏi phương trời ai hiểu thấu
Đêm về nức nở nhớ người dưng.

Mộc Nhi